Đường lên dốc núi nhiều hoa trắng
Mây nhuộm rừng xanh bóng xa mờ
Mưa bụi rơi dài quanh lối vắng
Con chim buồn hót gọi hồn mơ
Có cây cầu nhỏ qua sông nhỏ
Xa khuất người đi dưới mây sầu
Manh áo bạc màu mùi sương cỏ
Rửa tay dòng nước dưới chân cầu
Có phải người về từ bên ấy
Xin hỏi quên gì nơi bến sông?
Đừng nhớ đừng chờ ai bên đấy
Bụi trần đừng vướng áo nâu sòng
Nhặt cánh hoa rừng bên góc núi
Mang chút bụi trần lên sơn môn
Thiền sư đứng lặng bên bờ suối
Nghe gió thở dài trong hoàng hôn
Ngõ trúc vẫn xanh chờ ai đó
Cổng thiền, xin hỏi được vào không?
Tôi biết mình mang nhiều bụi đỏ
Sợ làm vấy bẩn cửa Huyền Không
Chậm bước tôi tìm tôi lặng lẽ
Băn khoăn ngơ ngác đứng bên lề
Như có giọng người nghe khe khẽ
Từ hư không đó gọi tôi về….
Xuân Mai
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.