skip to main
|
skip to sidebar
CÔ ĐƠN MÙA ĐÔNG
Có lẽ nào nỗi buồn sâu kín
Đông lại về lỡ chín đường tơ
Buồn riêng một nét ngây thơ
Tuyết sương lạnh giá đợi chờ bóng ai
Có lẽ nào tình đã phôi phai
Đông hiu hắt chia hai bờ vắng
Còn em tuyết sương phủ trắng
Giữa gió đông về sao vắng người thương
Có lẽ nào ta đã vấn vương
Yêu người xa trăm đường gian khó
Bao giờ tình ta gắn bó
Chút bớt đông tàn để có được nhau
Có lẽ nào nhận lấy thương đau
Nửa trái tim nhuốm màu tuyết trắng
Thôi đành từ đây xa vắng
Cô đơn một mình thức trắng mình em
Mạnh Hùng 18h33'-1/3/2016
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.